Tôi đọc bài thơ này của nhà thơ Viên Linh trên Người Việt online. Tôi rất thích đọc bài ông viết, nhất là viết về những ngày làm báo trước bảy lăm. Bài thơ dài năm chữ, ý tưởng tương phản, đối chát nhau. Tôi thích lắm. Có comment lại bằng bốn câu thơ của mình.
Vườn Nhân Loại
Có khu vườn nhân loại
Ngày đêm ở quanh ta
Mỗi một mầm gieo xuống
Có trăm giòng lệ sa.
Mầm ấy là thi thể
Được phủ bằng hương hoa
Khu vườn là nghĩa địa
Xanh đều đều mộ bia.
Mùa nào cây cũng mọc
Xuân hạ cùng thu đông
Nắng lửa hay giông bão
Vườn càng nở thêm bông.
Thế kỷ ta đang sống
Ngày ngày vào khúc quanh
Khu vườn đời đây đó
Càng ngày càng lan nhanh.
Cây của mùa đói kém
Cây của mùa đao binh
Cây của mùa chủ nghĩa
Cây của mùa thần linh.
Có vườn mùa phong kiến
Cây cỏ đầy vua quan
Có vườn mùa trung hiếu
Lác đác nhánh cần vương
Có vườn mùa khởi nghĩa
Cây cỏ đầy thanh niên
Có vườn mùa dân chủ
Cây cỏ toàn anh em.
Có vườn mùa dị giáo
Cây cỏ đầy thánh linh
Có vườn mùa dân tộc
Có vườn mùa Chân Kinh
Có vườn mùa tín ngưỡng
Có vườn đầy u minh
Có vườn đầy phát xít
Có vườn đầy công an
Có vườn đầy cộng sản
Có vườn đầy nhân dân
Có vườn đầy cải tạo
Có vườn đầy thanh xuân.
Có vườn đầy cán bộ
Có vườn đầy lưu dân
Ta đợi mùa hạn hán
Ta chia tay cùng em.
Có khu vườn nhân loại
Ngày đêm ở quanh ta
Mỗi một mầm gieo xuống
Có trăm giòng lệ sa. (Viên Linh)
Có vườn đầy ơn nghĩa
Cây cỏ mọc tình thân
Trái tim nào chia xẻ
Xin giữ cất trăm năm (Tuyết Vân)