Nghỉ Hè mùa Đông

Hình du thuyền năm 2014 đi Mexico với gia đình.

Mùa Đông của tôi năm nay xin được kể chuyện đi nghỉ Hè.

Nghỉ Hè, dĩ nhiên là nghỉ trong ba tháng mùa Hè, sáu, bảy tám; nghỉ Hè mùa Đông là nghỉ để đi chơi trong hai tuần lễ Tháng Mười Hai vào hai mùa lễ lớn ở đây là Giáng Sinh và Tết Tây.

Gia đình chúng tôi không nghỉ vào mùa Đông bởi với tôi, đó là mùa của gia đình, dành cho sự đầm ấm và đoàn tụ.

Người Việt mình lâu nay hay thường lấy vacation vào cuối Tháng Mười Hai. Thật ra, thời gian này cũng có nhiều điều thuận tiện. Con cái đã nghỉ học. Con cái chẳng cần đi học thêm, cha mẹ khỏi phải lo con mình mất lớp học hay mất thời gian sinh hoạt đoàn thể vào mùa Hè. Nhiều hãng cũng đóng cửa cuối năm, dùng thời gian này để đưa gia đình đi vacation cùng là một điều hợp lý.

Với gần hai năm đại dịch, tôi cảm thấy bó chân. Thì giờ có mà không dám đi đâu hết. Tháng Sáu mở cửa, các công ty du lịch bắt đầu lên lịch trở lại. Vài gia đình trong bà con rủ nhau đi du thuyền vào tuần lễ Giáng Sinh. Giá rẻ quá, không đi thì uổng lắm.

Tôi không mặn mà gì với du thuyền nhưng sẵn dịp thì đi luôn. Gia đình chúng tôi bốn người một cabin có ocean view, cộng thêm tiền bảo hiểm mà giá vẫn còn được lắm.

Hai cô em họ và cô cháu chồng khuyên tôi đừng mua bảo hiểm vì mình không đi ra ngoại quốc, chỉ lẩn quẩn ở mấy cái đảo của Caribbean thôi. Hơn nữa, mình đi chơi Tháng Mười Hai mà đến Tháng Mười du thuyền vẫn còn đồng thuận cho mình quyền cancel cái trip, vậy thì còn lý do gì phải mua bảo hiểm.

Sau đợt đại dịch của năm 2020, các du thuyền đã tổ chức chặt chẽ hơn. Họ có chỗ cách ly dưỡng bệnh riêng nếu du khách vướng phải COVID-19 trong thời gian ở trên tàu.

Năm ngoái, nếu du khách nào bị COVID-19, các du thuyền thường là bỏ du khách ở lại đâu đó trị bệnh, rồi thì cứ tự tìm đường mà bơi về. Nhiều câu chuyện oái oăm, nhức đầu đã xảy ra và dĩ nhiên, trên đất nước này, cái kết cuộc là một vụ kiện tụng.

Với cách tổ chức như vậy, nên tôi đã mạnh dạn ghi tên đi nhưng không mua bảo hiểm thì e ngại quá. Tính tôi vốn cẩn thận. Cái gì cùng phải có bảo hiểm, đôi khi thành ra cũng phí phạm vô ích.

Sau khi nghe các em mình giải thích rõ ràng, tôi quyết định không mua bảo hiểm, tiết kiệm được gần hai trăm bạc. Bù lại, tôi mua tất cả những chi phí khác như vé máy bay, vé chuyên chở và vé đi các local tours khác qua hãng du thuyền cho thuận tiện.

Tháng Bảy, Tháng Tám, Tháng Chín, Tháng Mười… dịch Delta lên rồi xuống. Ai nấy cũng mừng vì một năm gian truân cũng sắp qua rồi. Bốn gia đình bà con chúng tôi ở bốn nơi khác nhau, cùng quyết định gặp nhau trên du thuyền, với hai tay nhiều hành lý quần áo nhưng không tờ bảo hiểm.

Mùa lễ Tạ Ơn chưa qua hết, tin tức đã đưa ra một loại dịch mới tên Omicron đang hoành hành ở Nam Phi. Chính phủ ra lệnh tạm đình hoãn các chuyến từ Nam Phi vào Mỹ.

Ngày đầu của Tháng Mười Hai, bệnh nhân đầu tiên được phát hiện ở Cali. Tiếp đó, các tiểu bang khác cũng phát hiện thêm vài bệnh nhân nữa với loại dịch mới này. Cứ đà này, tin tức đưa ra đến Tháng Một hay Tháng Hai, nước Mỹ sẽ có số lượng người nhiễm loại dịch mới khá cao.

Tôi thầm nghĩ, mình đi vào tuần lễ Giáng Sinh chắc dịch mới vẫn chưa lên cao lắm. Lúc này, cũng không thể nào rút lui được bởi tôi không có mua bảo hiểm. Nếu rút lui thì phải mất tiền. Tiến thoái lưỡng nan. Ông nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã dặn rồi mà tại mình không nghe.

Andrew Bret Wallis/Getty Images

Hãng du thuyền đặt vé cho chúng tôi đi phi trường LAX vào lúc 10 giờ đêm và tới phi trường Miami lúc 7 giờ sáng. Bay chuyến red eye của hãng Delta, nghĩa là bay qua đêm. Nó rẻ tiền và hợp với giờ giấc khác biệt của hai vùng.

8 giờ tối, Delta gửi tin nhắn điện thoại, máy bay đình hoãn đến ngày mai và sẽ bay vào lúc 6 giờ sáng.

Tôi vội vàng gọi qua tổng đài du thuyền thì lúc này họ đã đóng cửa. Một vài hành khách khác cũng ở trong hoàn cảnh như tôi. Chúng tôi tìm những nhân viên Delta để trình bày hoàn cảnh đặc biệt của mình. Chúng tôi cần đi tới Miami vào giờ giấc nhất định để còn lên kịp chuyến tàu mà tôi gọi là định mệnh.

Cô nhân viên nhìn chúng tôi ái ngại. Cô hiểu nhưng không biết phải làm sao. Cô giải thích, có nhiều phi công và tiếp đãi viên lây bệnh dịch mới nên các chuyến bay phải hủy bỏ hoặc delay. Trong thời gian này, cô chỉ có thể cung cấp cho mỗi hành khách 15 đồng để ăn tối và nếu có về khách sạn ngủ thì Delta sẽ hoàn tiền lại.

Nhiều hành khách cùng chung số phận bàn tán với nhau. Chắc là ngủ qua đêm ở phi trường chứ về khách sạn tiện mà thành không tiện, bởi sáng sớm đã phải lo dậy kêu Uber chở vô phi trường lại. Thôi, cứ ngủ lại đây như bao người khác.

Có một gia đình với ba con nhỏ đắp mền kín đầu ngủ ngon lành trên thảm. Những người khác, ngủ ngồi, ngủ ngã ngửa, ngủ há miệng, ngủ nghiêng đầu, cúi mặt… trên ghế.

Hằng năm, vào mùa Đông, tôi vẫn nghe tin tức về những chuyến bay bị đình trệ, hành khách phải nghỉ qua đêm ở phi trường, nay mới biết thế nào là nghỉ qua đêm.

Chúng tôi đi kiếm mua chút gì ăn tối bởi cũng đã hơi mệt. Cái tờ giấy mua đồ ăn họ cho sẽ hết hạn vào trưa mai nên ai cũng muốn dùng cho hết. Đêm đã khuya, các tiệm cũng đã hết đồ. Chúng tôi vội vàng mua ăn cho có. Tôi để dành lại hai tờ để sáng mai còn ăn sáng.

Ngủ ngồi thật không dễ chút nào. Hình như đi trên xe thì ngủ ngồi dễ hơn. Tôi đã thấy nhiều hành khách và ngay cả tôi nữa đã từng ngủ gà gật trên chuyến xe chạy bon bon. Ở phi trường, đèn điện thắp sáng, cứ vài tiếng đồng hồ lại cho một chuyến bay đáp xuống hay khởi hành. Người ta nói, khoảng thời gian cuối năm là thời gian đi lại bận rộn nhất.

Cảm ơn Thượng Đế đã cho con người phát minh ra internet và Facebook. Mấy tiếng đồng hồ chờ đợi mà không có hai thứ này thì thật là thê lương. Gần như mỗi một hành khách còn đang thức chờ đợi ở phi trường đều bấm máy đọc. Người đọc trên phone, người trên máy computer.

Tôi mở Facebook coi bạn bè mình viết cái gì giờ này thì chẳng thấy ai cả. Cuộc đời là vậy, lúc mình cần tìm tới thì nó lặn. Cũng may, tôi có vào hội trồng trọt và hội ẩm thực, nên cứ từ từ coi từng post cho hết đêm.

Khoảng đến 4 giờ sáng, Delta cho biết chuyến bay sẽ khởi hành vào lúc 6 giờ và sẽ đáp xuống Miami lúc 2 giờ chiều. 2 giờ chiều? Tôi vội vàng gọi qua tổng đài của du thuyền và họ khuyên chúng tôi nên đi về, bởi chúng tôi sẽ không đến kịp để làm những thủ tục giấy tờ và thử COVID-19 trước khi lên tàu.

Tôi cảm thấy một chút ngỡ ngàng nhưng lại có một cảm giác nhẹ nhõm. Chưa bước lên tàu, tàu bay hoặc tàu thủy, mà đã thấy mỏi mệt quá rồi. Giờ này tôi chỉ muốn về nhà ăn cơm nguội.

Muốn về, nhưng về cũng chưa được bởi ba chiếc va li hành lý đã gửi đi từ ngày hôm qua. Chúng tôi lại chạy đi kiếm nhân viên Delta để điền đơn lãnh hành lý. Họ cho biết, số hành lý đó đã ở trên máy bay rồi, và chúng tôi phải trở lại ngày mai để nhận lãnh. Thôi, cũng phải đành chứ biết sao bây giờ.

Bây giờ, tôi mới nhận ra mình không mặn mà với du thuyền là đúng. Mới bắt đầu đi thì đã bị trục trặc không đi được. Đặt mua vé từ Tháng Sáu khi Cali bắt đầu mở cửa, nửa năm sau, vẫn không đi được. Đi chơi, hình như cũng có số, phải không các bạn?

Mùa Đông, có lẽ không gì ấm cúng bằng ở nhà, thăm hỏi bà con, bạn bè và chào đón những người quen thân nếu họ về quận Cam chơi. Và nếu romantic hơn, nghe Trần Thiện Thanh kể về Mùa Đông Của Anh. Nó hay hơn mùa Đông của chúng tôi.

Tuyết Vân

Posted in Tuyet Van | Tagged | Leave a comment

Nửa Năm Mở Cửa

Có lẽ không ai chờ đợi ngày mở cửa bằng các nhà hàng. (Photo by Mario Tama/Getty Images)

Năm ngoái đại dịch, nước Mỹ bắt đầu đóng cửa vào nửa Tháng Ba. Tháng Sáu năm nay, tiểu bang Cali cho mở cửa sau khi thấy số lượng người nhiễm bệnh đang thuyên giảm.

Không còn bắt buộc phải mang mask khi đi vào trong tiệm. Nhân viên cửa tiệm cũng không đứng phía trước để canh chừng, nhắc nhở nếu ai không đeo. Ấy vậy mà, người ta vẫn cứ đeo mask. Bỏ nó ra cảm thấy một chút gì lạ lẫm và bất an. Rõ ràng là người dân chỉ mở với “chân trong, chân ngoài.”

Một vài tuần sau khi Cali mở cửa, hai hãng Virgin Galatic và Blue Origin đã đưa hai ông chủ tỷ phú của họ cùng phi đoàn bay vào khí quyển. Ông Branson, chủ nhân của chiếc Galatic, nói “thật là tuyệt diệu khi nhìn trái đất từ trên độ cao này.”

Vâng, tôi ngẫm nghĩ thì cái gì cũng vậy, nhìn ở xa lúc nào cũng đẹp hơn. Nhiều đại gia đã ghi tên để được bay vào những chuyến kế tiếp. Tôi thì không, dẫu có tiền, tôi cũng không thử đi như vậy. Qua được cái đại dịch này, tôi chỉ muốn sống một cách an toàn.

Có lẽ không ai chờ đợi ngày mở cửa bằng các nhà hàng và các tiệm nail hay tiệm uốn tóc. Hơn một năm giới hạn, nhiều tiệm đã phải đóng cửa hoặc tốn kém sửa đổi tân trang tiệm của mình cho đúng cách tiếp cận mới, giờ họ lại phải remodel lần nữa để chuẩn bị cho ngày mở cửa. Thật là oái ăm. Trước kia họ sa thải nhân viên, giờ phải đôn đáo tìm lại nhân viên cũ.

Trước kia họ sa thải nhân viên, giờ phải đôn đáo tìm lại nhân viên cũ. (Photo by ROBYN BECK/AFP via Getty Images)

Cái khổ là sau hơn một năm nằm nhà trốn dịch, hình như người ta không còn muốn đi làm hay sao đó. Nhà hàng mở của nhưng không tìm ra được cook hay nhân viên chạy bàn, tiếp khách. Nơi nào cũng thấy để bảng cần nhân viên. Có kinh nghiệm, càng tốt. Không kinh nghiệm, chủ nhân sẵn sàng training cho. Khó là không kiếm ra nhân viên.

Thật ra trải qua gần hai năm đại dịch, một số người quyết định về hưu sớm, một số muốn làm nhưng phải là việc mà mình vốn yêu thích, một số không dám đi làm sợ lại phải lây dịch thì chết, một số nữa sợ đi làm sẽ khó trở lại xin trợ cấp nếu không may bị mất việc lại. Ai cũng biết việc xin trợ cấp vừa rồi thật vô cùng khó khăn. Đặc biệt là các trường học vẫn chưa mở lại, cả nhà trẻ vẫn còn đóng, nên các bà mẹ đành phải ở nhà với con nhỏ.

Rạp hát, rạp xi nê hân hoan chờ ngày mở của nhưng chỉ được chứa nửa số khách. Tour bus và du thuyền cũng rơi vào tình trạng chung. Văn phòng bác sĩ, nha sĩ không bắt bệnh nhân phải ngồi trong xe chờ gọi vào, nhưng khi vào vẫn phải đeo mask và ngồi cách ly. Nhà hàng được cho phép phục vụ khách ở bên trong, có điều bây giờ khách lại thích ngồi bên ngoài như các nước bên Âu hay bên Á.

Disneyland và các công viên quốc gia mở cửa và đòi hỏi phải làm reservation mới được vào. Thiên hạ đi chơi ở các công viên quốc gia như đi hội chợ.

Qua đại dịch, hình như ai cũng cảm thấy mình cần phải ráng sống hơn như chưa từng được sống. Thế là người ta bắt đầu đi du lịch. Phi trường trở nên đông khách. Xe thuê thành khan hiếm. Nếu một năm trước đây, các hãng cho thuê xe phải bán bớt xe để trang trải việc chi tiêu thì nay họ lại không đủ xe cho khách mướn. Nhiều hãng thuê xe đã phải mua lại xe cũ từ các dealer để bù vào. Do đó, dân chúng lại phải đối đầu với việc đi mua xe, xe cũ hay mới, bởi chính dealer cũng không có đủ xe để bán. Người mua phải trả trên giá thị trường mới hy vọng mua được chiếc xe. Nó như một domino sụp đổ.

Khi vừa mở cửa thì cũng là lúc con vi khuẩn biến thể Delta bắt đầu hoạt động mạnh ở các nơi khác nhau. Lúc này, ai cũng mỏi mệt và có thể lấy tự tin ở hai mũi vaccine vừa rồi nên đi đâu cũng nghe nói về một bình thường hoá mới. Nghĩa là mask vẫn đeo, giãn cách vẫn giữ, và phải chuẩn bị cho một mùa đông khi dịch cúm và Delta có thể tấn công cùng một lúc.

Mask vẫn đeo, giãn cách vẫn giữ. (Photo by MIGUEL MEDINA/AFP via Getty Images)

Mùa lễ Độc Lập, dân chúng thoải mái ra đường ăn mừng. Vài tuần lễ sau, tin tức từ các bệnh viện đưa ra số người nhiễm Delta tăng. Chính phủ và các bác sĩ lại kêu gọi dân chúng phải cẩn thận. Cứ như vậy, dịch và ta, hơn một năm vờn với nhau như mèo với chuột.

Năm ngoái Thế Vận Hội 2020 đình hoãn và năm nay được diễn ra trong sự bất đồng ý kiến khác nhau của nước Nhật, nên hay không nên tổ chức. Nhiều thí sinh vừa tới Nhật đã bị nhiễm bệnh phải bỏ thi. Thấy mà tội nghiệp cho các em quá. Nhưng cảm ơn Trời Phật, cuộc thi tài rồi cũng đã được kết thúc khá êm diệu. Lần đầu tiên thế vận hội năm này diễn vào năm khác. Hy vọng rằng lần đầu cũng là lần cuối. Cũng như nhiều năm trước, nước Mỹ đã đoạt được nhiều huy chương.

Nửa Tháng Tám, Mỹ rút quân ra khỏi A Phủ Hãn đánh dấu sự kết thúc của 20 năm tham gia cuộc chiến. Các thế hệ lớn tuổi trong cộng đồng rất bức rức và xúc động trước sự kiện nầy bởi nó khơi dậy mối thương tâm đã xảy ra cách đây hơn 40 năm. Làn sóng người ta chen lấn tìm cách ra khỏi A Phủ Hãn là hình ảnh của một Sài Gòn Tháng Tư, 1975. Biết là lịch sử lập lại, nhưng không nghĩ là nó đã lập lại gần đến như vậy. Tôi nghĩ đến những năm tháng tới đây, rồi cuộc sống người dân ở đó sẽ ra sao. Cầu mong an bình đến với họ.

Cuối Tháng Tám, niên học mới bắt đầu. Các học khu bận rộn với cách sắp xếp trường lớp, khẩu trang cho học sinh mình. Trẻ em nô nức chờ ngày khai trường, gặp lại bạn bè cũ. Phụ huynh thì nửa mừng nửa lo. Mừng vì con mình được đến trường, lo vì không biết con sẽ bị lây nhiễm hay không. Nhiều phụ huynh đòi kiện lại học khu nếu cứ bắt buộc con em họ phải mang khẩu trang. Nhiều khi tôi thấy người dân ở đây họ có quá nhiều quyền tự do. Ít thì thèm khát nhưng nhiều quá đôi khi cũng mệt. Hình như mọi việc đều có mặt trái và mặt phải của nó.

Nửa Tháng Chín, chỉ vỏn vẹn sau ba tháng mở cửa, ông Thống Đốc Newsom được qua khỏi cuộc bầu cử recall để truất phế ông. Tôi cũng mừng cho ông. Qua cơn đại dịch này rồi, tôi thật sự muốn ai cũng hạnh phúc. Chuyện đâu còn có đó. Nếu không thích, sang năm mình sẽ bầu ông khác.

Năm ngoái đại dịch, nhiều đám cưới đã phải tạm hoãn. Cháu trai tôi đã đặt tiệc ở nhà hàng rồi cuối cùng cũng phải cancel, không phải một mà là đến hai lần. Đùng một cái mở cửa, người ta đua nhau làm đám cưới. Cưới lớn, cưới nhỏ, cưới với em bé ẵm trong tay hoặc cô dâu đang có bầu. Có cặp chưa tính cưới, nhưng nhìn thấy những bi thương của đại dịch đã quyết định làm vợ chồng chia xẻ cuộc đời cho nhau. Các cặp bảo với nhau, thôi lo làm đám cưới phòng ngừa bị đóng cửa lần nữa. Rồi họ dắt nhau đi mua nhẫn. Nhưng nếu nhân viên không trở lại làm thì nhẫn cũng khó tìm mua được. Phải chi các cặp là người Việt mình thì tôi cũng có thể khuyên nên làm nhẫn cỏ cho em.

Thì đây anh đan nhẫn cỏ
Tặng em coi như bỏ ngõ
Lòng anh chắc em đã biết

(Nhẫn Cỏ Cho Em, Vinh Sử)

Bắt đầu từ nửa Tháng Sáu khi Cali mở cửa, điều mà báo chí và người dân chú ý nhất là giá cả tiêu dùng. Từ xăng, thịt cá, hay bó rau trong chợ tất cả đều tăng lên vùn vụt. Trong khi không đủ công nhân làm việc, các cửa tiệm phải nâng giá lương. Không đủ công nhân, hàng hoá chuyên chở bị chậm lại.

Năm ngoái cả thế giới tê bại vì đại dịch, hàng hoá trên toàn cầu không sản xuất được. Năm nay mở cửa, người dân bắt đầu tiêu thụ mạnh, hàng hoá chưa ra kịp để đáp ứng với người tiêu dùng. Các nhà bình luận cho rằng đây là một perfect storm, một thiên thời địa lợi nhân hòa, để sinh ra lạm phát.

Tháng Mười tới, người ta đã lo sẽ khó mua quà Giáng Sinh vì mọi thứ đều bị thiếu hụt hay chậm trễ. Mua đồ điện tử thì bị thiếu chip. Mua xe, sản xuất ra chậm, vừa thiếu công nhân, vừa thiếu chip. Mua những món đồ khác, có thể có nhưng còn đang nằm kẹt ngoài cảng.

Máy bay không đủ nhiên liệu để cất cánh. Phi công không có đủ để bay. Khi đại dịch bùng phát, các hãng máy bay đình hoãn, phi công bị nghỉ việc. Bây giờ mở cửa, phi công phải đi thực tập lại rồi mới được cho ra lái. Thành ra, cái gì cũng bị trễ nải, trì trệ. Mở cửa không giống như cái công tắc điện, muốn sáng thì bật lên là được. Trong khi đó, nhiều hành khách trở nên hung hãn thường hay nổi giận đánh nhau trên máy bay. Hậu quả của con vi khuẩn này không biết đâu mà lường.

Khi nghe tiệm Stater Bros bắt đầu nhận order tiệc gà Tây, tôi vội tới đặt như mọi năm. Vội, bởi nghe thiên hạ đoán là sợ không đủ gà bán. Tháng Mười Một là tháng của gia đình họp mặt và năm nay nhất định gia đình nào cũng đón mừng lễ Tạ Ơn. Người ta lo lắng nói với nhau, nếu có một vị bà con trong gia đình vẫn chưa chịu chích vaccine thì làm sao. Làm sao có thể nói khéo là mình không welcome họ được? Nếu đó là một gia đình người Việt mình thì không cần phải lo chuyện đó. Người mình ai cũng chích cả rồi, ngay cả đến mũi thứ ba. Đất nước ta vốn nghèo khó. Người dân tự lo, tự gánh vác nên cũng đã quen vào nền nếp như vậy.

Đầu Tháng Mười Một, nước Mỹ mở cửa cho những chuyến bay đến từ châu Âu. Ai cũng nghĩ đến một mùa lễ Tạ Ơn phải tưng bừng hơn. Thế nhưng, bốn ngày lễ chưa qua thì đã nghe tin có con vi khuẩn mới Omicron đang phát triển mạnh ở Nam Phi.

Nhiều nước đóng cửa không cho máy bay từ hướng Nam Phi vào. Làm như vậy chỉ để làm chậm lại sự gia nhập của con vi khuẩn mới nầy chứ làm sao mà chận nó được. Tưởng nó chưa tới nhưng có khi nó đã tới rồi mà mình chưa khám phá ra thôi. Ôi, một năm nay chúng ta đưa thêm người vào không gian nhưng không thể nào đưa vi khuẩn này ra khỏi trái đất được.

Omicron đang phát triển mạnh. (Photo by JUSTIN TALLIS/AFP via Getty Images)

Vừa nghĩ rằng, con vi khuẩn mới này không chừng đã tới đây thì nó tới thật rồi. Lịch sang qua ngày đầu của Tháng Mười Hai, bản tin nóng đưa lên bệnh nhân đầu tiên của vi khuẩn mới đang ở tại thành phố San Francisco. Tháng Mười Hai là tháng của lễ hội cho nhiều tôn giáo khác nhau. Cũng là tháng gia đình hay lấy vacation bởi trường học đóng cửa đến hai, ba tuần. Nhiều người phân vân không biết cái gì sẽ xảy ra trong vài tuần tới. Thị trường chứng khoáng rớt từ 500 điểm xuống dưới zero. Trên nước Mỹ, vẫn còn một số đông chưa chịu chích ngừa hoặc chích mũi thứ ba. Tại sao mình lại làm khổ mình vậy trời?

Vào nửa tháng Mười Hai, nước Mỹ đã có hơn 800,000 người chết vì COVID, và con số không dừng lại ở đó. Sau sáu tháng nới lỏng, Cali bắt đầu có lệnh bắt buộc phải mang khẩu trang lại.

Nửa năm mở cửa chúng ta vẫn còn nhiều lo âu và một ít vui mừng. Từ hacker khống chế đường ống xăng hay hàng thịt, từ thiên tai như bão lụt, gió lốc bên đông và hỏa hoạn bên tây, từ kiện tụng qua lại, chích hay không chích, đeo hay không đeo, nước Mỹ của chúng ta vẫn còn nằm trong tình trạng rối bời bời như tơ quấn. Và trong khi vật giá leo thang, cái phần ngân khoản cho hạ tầng cơ sở không biết có giúp được gì không. Nhưng ít nhất, chúng ta đã có vaccine và không phải sống trong sợ hãi.

Có một điều cũng nên nhắc trong sáu tháng qua, đó là trong gia đình, bà con, hay bạn bè đã không còn cải vã giận hờn với nhau về chuyện ủng hộ cho ai, Trump hay Biden, như trước kia nữa.

Ước mong rằng, năm 2022 sẽ là một năm thực sự của một sự bình thường. Chỉ đơn giản là thế.

Posted in Tuyet Van | Tagged , | Leave a comment

Hai Mươi Năm

Hình downloaded from the internet

Hôm nữa Tháng Tư, Tổng Thống Joe Biden chính thức cho hay sẽ rút về nước lực lượng Mỹ còn lại ở Afghanistan. Cuộc chiến này đã kéo dài 20 năm. Tổng Thống Biden khẳng định “Đã đến lúc chấm dứt cuộc chiến dài nhất lịch sử Mỹ”. Sau khi loan báo quyết định của mình, Tổng Thống Biden viếng thăm nghĩa trang quốc gia Arlington National, đặc biệt thăm khu vực có mộ phần của nhiều quân nhân Mỹ hy sinh trên chiến trường Iraq và Afghanistan.

Đã 20 năm rồi sao? Nhiều người giật mình tự hỏi trong đó có tôi. Đời sống ở đây bình yên quá khiến người ta gần như không nhớ đến có một chiến tranh đang diễn ra ngoài kia.  

Tôi vẫn còn nhớ buổi sáng của 9/11 20 năm về trước. Chắc chắn là ai cũng nhớ lúc đó mình đang làm gì khi hai tòa nhà của World Trade Center sụp đổ. Khi nước Mỹ quyết định bước vào cuộc chiến ở A Phủ Hãn nhiều người Việt mình đã lo rằng Mỹ sẽ bị sa lầy như Nga đã từng sa lầy ở đây hoặc như Mỹ đã từng dây dưa ở chiến tranh Việt Nam vừa rồi.

Trong những năm đầu của cuộc chiến, mỗi chủ nhật, chương trình ABC News vẫn dành những phút chót để đọc tên binh sĩ Mỹ vừa mới hy sinh. Họ trẻ lắm, rất nhiều người chỉ 19 hay 20 gì đó. Những khuôn mặt còn non nớt nhưng cuộc đời cắt ngắn. Đã nhiều lần tôi không dám nghe những bản tin nầy bởi nó quá đau lòng.  

Khi quyết định chấm dứt chiến tranh đưa ra, Hoa Kỳ còn khoảng 2,500 người lính phục vụ ở A Phú Hãn. Kế hoạch rút quân sẽ hoàn tất vào ngày 11 tháng Chín, đánh dấu 20 năm, từ cuộc tấn công của Al-Qaeda vào New York and Washington năm 2001.

Tổng số binh sĩ đã chết ở Iraq và A Phú Hãn khoảng 7,000 người. Lãnh tụ Al-Quaeda đã bị chính phủ Hoa kỳ truy tìm và cuối cùng, 10 năm sau, bị giết chết. Ai cũng nghĩ rằng đã tới lúc phải chấm dứt thôi. Hình như không ai phải bận tâm gì cả.

Tháng Tư, khi nước Mỹ kế hoạch rút quân trong sự thờ ơ đồng ý của đại đa số dân chúng ở đây thì một ngày của tháng Tư và nếu ngược về lại 1975, 20 năm chiến tranh ở Việt Nam có một sự chấm dứt gần như tương tự. Và cũng như ở năm 2001, chắc là ai cũng còn nhớ mình đang ở đâu,làm gì vào những ngày cuối cùng của tháng Tư, 1975.

Không ai nghĩ rằng chiến tranh A Phú Hãn kéo dài đến 20 năm. Lúc đó, người ta cứ nghĩ đánh nhanh, đánh mạnh rồi thì chấm dứt. Sự chấm dứt đó đã dùng dằng mãi cho đến nay. Thì cũng như chiến tranh Việt Nam, nó không kết thúc ở năm 1975 mà còn kéo dài thêm 20 năm nữa trên một hình thức khác.

Hôm nay, một buổi sáng còn rất sớm khi tháng Chín chưa về, chúng ta biết rằng cuộc chiến đó đã chấm dứt. Tổng thống A Phú Hãn, Ashraf Ghani, đã bỏ trốn, đất nước họ đã rơi vào Taliban. Tôi bàng hoàng và đã hình dung ra được những gì sẽ xảy ra cho người dân A Phủ Hãn. Lịch sử lại một lần lập lại chỉ sau hai mươi năm.

Cho dù sự kết thúc có diễn ra trong trật tự như nước Mỹ đã kế hoạch, chiến tranh Á Phu Hãn không thật sự chấm dứt ở tháng Chín năm nầy bởi những người lính khi trở về sẽ vẫn nhớ tới vết thương của họ, trong thể xác hay tâm hồn, chiến trường đã để lại. Và nhất là, họ sẽ nhớ vô cùng đồng đội mình đã nằm xuống, những người lính tuổi còn rất trẻ, đã cùng với họ trên tuyến đầu lửa đạn. Những người lính đã chẳng được trở về với gia đình và tìm kiếm tạo dựng lại cuộc đời mình. Chẳng phải hai mươi năm vừa qua, có nhiều cựu chiến binh đã phải sống trong ám ảnh đó sao.

Hai mươi năm chiến tranh Á Phu Hãn làm tôi nghĩ tới hai mươi năm chiến tranh ở Việt Nam. Nhìn lại mới thấy được từng cá nhân lớn lên đều bị chiến tranh quay cuồng và thay đổi.  

Hai mươi năm đó chúng ta đã ở đâu, làm gì và đi về đầu?

Năm ba tôi và hai bác của tôi cũng như những người trai trẻ khác trong làng phải bỏ quê đi lánh nạn, cũng tưởng chỉ đi vài năm rồi về, nào ngờ, nó kéo dài đến mấy mười năm sau mới có được hy vọng. Cái năm ba tôi được về lại thăm quê thì ông bà nội tôi đã không còn nữa. Khi ba tôi thắp nhang lên vái ông bà trong lòng ông chắc hẳn phải đau buồn lắm.

Khi cậu tôi và những người cùng trong thời gian đó đi tập kết thì cũng tưởng chỉ đi hai năm rồi về, có biết đâu cái hai năm đó trở thành hai mươi năm. Những gia đình thiếu bóng người cha trong bữa chiều ăn cơm hay những người mẹ phải một mình bương chải, cứ như vậy, ngày tháng trôi qua cho tới hai mươi năm. Rồi lịch sử lại một lần nữa lặp lại. Nhiều gia đình khác tiếp tục cái nghiệt ngã của sinh ly tử biệt là đau buồn cho đến gần 20 năm tiếp.

thương ta chớ học theo người cũ
hóa đá làm chi uổng một đời   (Nguyễn Thanh Châu)

Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở?
Mười năm, cây có nhớ người xa?  (Tô Thùy Yên)

bên kia biển là quê hương tôi đó
rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì   (Du Tử Lê)

Những người còn lại sau chiến tranh dù A Phú Hãn hay Việt Nam vẫn cứ là ám ảnh của những gì bi thương nhất. Hai mươi năm. Con số như một định mệnh cho rất nhiều thế hệ. Khi bước vào tuổi 60, tôi nhận ra rằng, hai mươi năm đầu tiên của cuộc đời là cái dấu ấn làm nên con người đó. Tôi quay quắt nhớ về thời lớn lên, cắp sách đi học, mơ ước của tuổi trẻ. Những năm sau này, khi gặp lại các bạn bè xưa, thì tình cảm của thời lớn lên vẫn cứ sâu đậm thân thương lắm. Tôi tin rằng, hai mươi năm đầu tiên của cuộc đời là thời gian rất quan trọng. Chỉ tiếc rằng có những người lính đã chẳng phải sống quá tuổi đôi mươi hay có những người lính đã không sống đến tuổi sáu mươi để nhìn lại đời mình. Chúng ta sẽ không thể nào quên họ được.

Tuyết Vân

Posted in Tuyet Van | Leave a comment

Hiền Mẫu

Picture downloaded from the Internet

Mẹ như vầng trăng sáng
Soi dịu bóng đời con
Mẹ bảo bọc chăm nom
Nuôi con ngày khôn lớn
Mẹ như tia nắng sớm
Cho con có ngày mai
Mang nặng ở hai vai
Mẹ đường dài lo gánh
Mẹ chính là đôi cánh
Cho con được bay xa
Rồi khi thấy nhớ nhà
Có mẹ đây chờ đợi
Mẹ tấm lòng dịu vợi
Thương con khó với đời
Tóc mẹ giờ sương muối
Vẫn lo vẹn mười mươi
Mẹ như lá vàng phai
Đông về nghe tê tái
Hằng đêm con van vái
Cầu xin gió đừng lay
Rồi buổi sáng hôm nay
Mẹ về nơi chín suối
Đường ơi, đừng đi tới
Còn những phút này thôi
Mẹ đã nằm nghĩ ngơi
Như những người tới trước
Mẹ đã tròn duyên phước
Giờ con phải chia xa
Nhưng con mới nghĩ ra
Trái tim người hiền mẫu
Trái tim màu bao la
Mẹ vẫn ở trong ta
Cho dù bao lâu nữa

Tuyết Vân

Posted in Tuyet Van | Tagged , , | Leave a comment