The Prom Date (Hẹn Nhau)

Sáng nay Hiếu dậy sớm. Ăn xong chén cereal, cậu cầm theo chai nước và chiếc áo khoác rồi bước ra cửa. Mẹ từ trên lầu đi xuống, ôm đứa con trai một chút rồi đứng nhìn con đi.

– Con đi nha Mẹ. Hugh nói, sau khi hôn nhẹ trên tóc mẹ mình.
– Ừ, con đi.

Chiếc xe từ từ đi xa khỏi nhà. Xa lộ 5 lúc nào cũng đông nhưng từ khi lockdown đến giờ đường xá vắng vẻ hẳn. Khi tới địa điểm thì đã có biết bao nhiêu là xe đã tới trước. Người hướng dẫn dơ tay ra hiệu cho xe Hugh vào cổng số hai. Khi tiến vào sâu hơn và phải dừng lại để tiếp tục chờ, Hugh gọi Tanya:

– Tanya tới chưa? Hugh đã vào cổng rồi. Số hai.
– Cũng vừa vào. Cổng số năm.
– Oh, good!
– Thôi, Tanya bảo, cứ khi nào xong thì tới Mc Donald nha. Tanya cần phải
gọi cho em trai.

Tối qua, khi hỏi Tanya về giờ giấc, Hugh hẹn gặp cô sau khi lãnh đồ xong ở đâu đó để nói chuyện cho vui. Trường đóng cửa đã ba tuần, nếu không đi với Mẹ hôm qua thì Hugh cũng khó có dịp gặp cô lại. Ba tuần vừa qua thật như ngồi tù giam lỏng. Ngoài việc học trên Zoom, họp nhóm trên Zoom, làm bài tập với nhau trên Zoom, và ra vô phụ cho Mẹ thì không còn biết làm gì hết. Hugh cảm thấy như tay chân mình dài ra thừa thãi. Muốn gọi mấy thằng bạn ra công viên dội banh bóng rổ thì rổ banh khóa lại với sợi giây vàng chắn xéo ngang. Nhà vệ sinh cũng bị khoá lại không cho dùng. Thành phố không muốn cho người dân có dịp tụ họp lại dù ở đâu. Shelter in Place. Safer at Home. An Vị Tại Gia. Hãy ở nhà nếu không cần phải ra ngoài. Hoặc nếu ra ngoài thì cần phải cách ly. 6 Feet Apart. Những biểu ngữ như vậy bây giờ thấy ở mỗi thương hiệu còn đang được mở, trên TV, và trên các mạng xã hội.

*****

Khi xe Hugh tiến vào parking lot của Mc Donald thì Tanya đã ở đó rồi. Cô lúc nào cũng nhanh nhẹn, Hugh thầm nghĩ. Hugh cho xe mình đậu ngược chiều với xe của Tanya để trực diện nói chuyện mà vẫn giữ được khoảng cách.

– Tanya chờ có lâu không? Hugh hỏi.
– Không, cũng vừa mới tới thôi. Tanya trả lời.

Nửa phút yên lặng. Tanya hỏi tiếp.

– Mấy bữa nay học online thấy được không?
– Cũng được. Cũng phải được thôi.
– Ừ, bây giờ không tính điểm A, B, C nửa. Chỉ có Pass và Fail nên chắc ai cũng OK.

Thường thì học sinh lớp 12, điểm học của bán niên khoá sau không quan trọng lắm bởi hồ sơ đại học đã nộp rồi. Lại thêm nữa phút yên lặng. Hugh nói tiếp:

– Tiếc là năm tụi mình không có những hoạt động của Senior Year. Hugh chuẩn đi thăm trường đại học ở Chicago và Arizona để quyết định chọn trường nhưng nay thì bỏ luôn.
– Vậy Hugh có quyết định cho trường nào chưa?
– Chưa quyết định. Còn Tanya?
– Tanya chỉ chờ trường nào nhận với học bổng cao hơn thôi.

Hugh nhìn Tanya và nhớ tới đêm Sadies với cô vào tháng trước. Cũng may có một kỷ niệm vui trước khi hai đứa đi học xa.

– Lucky là tụi mình còn kịp có Sadies, phải không? Hugh hỏi.

Tany hơi nhăn mũi lại:

– Thì cũng may. Cũng vui lắm. Nhưng tiếc là Senior Year mà lại không có Prom, không có Grad Night.

Ngừng một chút, cô nói tiếp:

– Tanya đã mua cái áo dạ hội mặc đẹp lắm. Bây giờ thì như không, mà cũng không biết làm sao đem đi trả lại.
– Chuẩn bị trước lâu vậy đó hả? Hugh mỉm cười, hỏi chọc cô.

Tanya hơi mắc cỡ nhưng cố giữ bộ tỉnh táo, trả lời:

– Thì nhóm bạn ba đứa của Tanya, hai đứa kia đã có prom date rồi. Tụi nó cứ hối Tanya lo chuẩn bị trước. Bây giờ thì khỏi luôn. 

Nói đến câu cuối, giọng Tanya yếu xìu. Hugh bỗng có một sáng kiến. Anh bước ra tới mở bưng xe. Mẹ rất cẩn thận, lúc nào cũng có một hai cái thùng bỏ trong đó. Hugh xé cái thùng để lấy một phần cạc tông làm tấm poster. Anh vội vả viết, “Will you be my prom date?”. Rồi Hugh vẽ thêm hình ô vuông nhỏ với chữ “Yes” bên cạnh. Hugh tiến về phía xe của Tanya, tay cầm tấm poster dấu sau lưng. Cô ngồi trong xe ngó lên Hugh, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Hugh nói với Tanya một cách bí mật.

– Ra đây, Hugh có cái này nè.  

Khi Tanya bước ra khỏi xe, Hugh đưa tấm poster ra cho cô coi. Anh hỏi, giọng hơi nhanh:

– Tanya, will you be my prom date?    

Tanya rất ngạc nhiên với chút lúng túng nhưng rồi cô phá lên cười khi nhìn tấm poster kỹ hơn:

– Chỉ cho người ta trả lời “Yes” thôi sao?
– Ừ, chỉ cần “Yes” thôi.

Nhận ra giọng nói của Hugh có sự dịu dàng và nồng ấm, Tanya trở lại trạng thái lúng túng. Bàn tay cô không biết để vào đâu. Lần đầu tiên Tanya cảm thấy mình không ở trong thế tự chủ. Giọng trầm lại, nhỏ hơn, Hugh nói:

– Ừ nha? Chỉ cần “Yes” thôi.

Khuôn mặt Tanya hơi cuối xuống, đôi mắt ngước lên nhìn Hugh, miệng cô mím cười và nhẹ nhàng gật đầu. Hugh tiến thêm một bước, ôm lấy cô:

– Thanks Tanya, nhiều lắm.

Hugh cuối đầu xuống. Mũi cậu chạm vào tóc của Tanya. Tanya không dùng nước hoa nhưng tóc cô có một mùi hương thật dễ chịu. Hugh cảm thấy như người hơi bị say, nhắm mắt lại khi vài sợi tóc của Tanya bay lên phía má cậu.  Hugh không nhận định được thời gian hai đứa đã đúng như vậy bao lâu. Có lẽ chỉ một hay hai phút và Hugh cảm thấy cái bất động của giây phút đó. Thấy Hugh ôm mình hơi chặt, Tanya khẽ đẩy cậu ra:

– Ui, ui, Hugh! Cái bảng đề 6 feet apart kia nè.

Hugh quay nhìn theo hướng tay Tanya chỉ, cậu cười lì:

– Kệ cái bảng. Tanya “yes” rồi, Hugh vui lắm.

Tanya đẩy Hugh xa ra rồi hỏi, giọng nói trở lại bình thường của hai người bạn học nói chuyện với nhau:

– Ủa, mà trường mình đóng cửa rồi, đâu có Prom hay Grad Night nữa đâu, phải không?
– Đâu có sao. Mai mốt Tanya mặc cái áo dạ hội rồi chụp hình gửi qua. Hugh sẽ photoshop làm hình Prom cho.

Nói xong, Hugh đưa tấm poster để giữa hai người rồi lấy cái điện thoại chụp vài tấm selfie.

– Có hình làm bằng chứng là Tanya “yes” rồi đó nha.

Tanya mỉm cười sung sướng, gật đầu. Cô cảm thấy được nâng niu. Vốn là chị cả của một gia đình khó khăn, ít khi Tanya có được cảm giác như vậy.

*****

Từ trong xe mình nhìn qua, Tanya biết Hugh nhìn mình rất sâu đậm. Cô nghênh mặt, hỏi vói qua:

– Nhìn gì mà giữ vậy?
– Tại Hugh happy. Hugh sẽ post tấm hình này lên Instagram nghe?
– OK.
– Chiều nay Tanya làm gì?
– Tanya sẽ đi thăm bà nội đang ở viện dưỡng lão.

Tanya kể, từ ngày thành phố đóng cửa, gia đình cô không được vào thăm bà trực tiếp, chỉ có thể nhìn bà qua khung của số kính. Mỗi ngày, bà chờ đến giờ rồi ngồi đó nhìn con cháu. Chị em Tanya viết lên tấm giấy lớn nói thương bà. Bà gật đầu cười. Ba bảo các em đưa tay lên chạm vào cửa sổ. Bà ở bên kia phòng cũng làm theo. Ba chụp tấm hình đó, miệng cười nhưng nước mắt trào ra.

– Cũng mừng là gia đình ở gần viện dưỡng lão đó Tanya. Hugh an ủi bạn mình.
– Ừ, Tanya biết. Thôi để Tanya về nghe.
– Ừ, Tanya về.

Hugh bước ra khỏi xe. Cậu dơ hai cánh tay vòng tròn lại như đang ôm cô bạn mình chào từ giã. Tanya cũng bước ra khỏi xe và làm như vậy. Ôm nhau thời đại dịch. Khuôn mặt cô lấp lánh một niềm vui. Hugh vòng hai bàn tay tạo thành hình trái tim để gần ngực mình. Bên kia xe, Tanya cười, cô tinh nghịch chắp hai tay lại như kiểu chào của một Phật Tử làm Hugh phải bật cười ra tiếng.

– Bye nha Tanya. Talk to you later.
– Bye, Hugh.

*****

Xa lộ 5 vẫn vắng vẻ. Bởi vắng vẻ nên nhiều xe đã chạy nhanh trên mức vận tốc ấn định rất nhiều. Trong lòng hứng khởi, Hugh cũng muốn vọt nhanh những cậu cố dằn lại. Hugh biết Tanya cũng thích mình như tình cảm cậu đã cho cô. Tình bạn hai đứa đã tiến xa hơn cho dù cả hai chưa nói một lời chính thức. Hugh tin rằng tình cảm có tiếng nói riêng của nó. Hugh chợt nhận ra rằng, ngay trong mùa đại dịch với bao khó khăn trước mắt, bà nội Tanya cách ly ở viện dưỡng lão, con cháu không vào thăm được, mẹ Hugh mất việc làm, trường học đóng của, người người xắp hàng dài chờ lãnh đồ trợ cấp, nhưng đời sống vẫn cứ tiếp tục trong hết sức cố gắng của mọi người. Và tình yêu vẫn nảy nở.

This entry was posted in Tuyet Van and tagged , . Bookmark the permalink.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s